Sáng sớm thức giấc.. mình vẫn đang ở nhà mình đây mà! Vậy là chỉ còn nửa buổi được ở nhà, bao năm rồi nhỉ? Bao năm cứ mãi đi về như thế, nơi nào cũng như là nửa quán trọ của cuộc đời.. Chẳng để lòng kịp bùi ngùi, tôi lên sân thượng, tưới nước và tỉa hoa lá trong vườn..
Cây Địa Lan hôm qua còn búp cánh, sáng nay trong sương sớm một đóa đã hé nở..
Ánh trăng hạ tuần sáng sớm vẫn còn treo lơ lửng trên cao, trăng khuyết đến hơn nửa..
Rồi những cành hoa Giấy trên sân thượng nhà tôi luôn rực hồng đong đưa trong nắng trong gió.
Cây Địa Lan hôm qua còn búp cánh, sáng nay trong sương sớm một đóa đã hé nở..
Ánh trăng hạ tuần sáng sớm vẫn còn treo lơ lửng trên cao, trăng khuyết đến hơn nửa..
Sáng nay chậu sứ cao lêu khêu cũng nở hoa hoa thật đều cánh..
Đang tưới cây, quay qua thấy vừng thái dương vừa bừng sáng giữa đám mây ở cuối chân trời, tôi vội bỏ ống tưới nước để quay vào bàn lấy cái máy chụp hình thì không kịp nữa rồi, mặt trời đã rời khỏi đám mây..
Một nụ hoa Giấy.. lẻ loi nhưng đẹp nhỉ, nó rực hồng dưới ánh nắng ban mai trong buổi sáng sớm hôm nay..
Xong việc, ngồi gõ vài giòng, chọn vài cây cảnh quanh nhà chụp buổi sáng nay, nghe giọng Ánh Tuyết hát bản nhạc gì mà buồn tênh..
Viết xong chợt thấy bản thân mình thật vô vị với cả những sắc hoa, những ánh hồng của buổi sớm mai hôm nay.. xóa đi xóa lại cái tựa đề của entry, định xóa entry, nhưng không đành lòng, nhấn nút save và gấp máy lại.
TTM
SG. 05/04/2013
Chiều, máy bay hạ cánh lúc 5g chiều với thông tin về thời tiết 38 độ, cái nắng và nóng gay gắt của vùng nhiệt đới.
Lúc trưa vội vàng ra xe ra phi trường, cất đôi giày vào valise chân trần xỏ vào đôi dép, lần đầu tiên thấy mình xộc xệch như thế đó, vẫn nụ cười cố hữu, nụ cười của người không biết buồn hay nụ cười của người ngu ngơ.. cũng chẳng biết nữa!
Đêm nay mở máy ra, nhìn hoa và lá, nhìn nụ cười ngu ngơ, thôi không xóa nữa, mà cái tựa bài định viết là gì nhỉ?
TTM
PP. 06/04/2013
Thông cảm với bạn mình lắm, cũng như mình mỗi lần rời nhà từ Đà Lạt về lại Sài Gòn, đóng cổng rào cứ tần ngần nhìn vào nhà rồi mới quay đi, đó là chỉ từ nhà mình về nhà mẹ. Còn bạn mình dù gì cũng là xa xứ. Đọc entry này nghe thương thương là...
ReplyDeleteĐọc lời chia sẻ của bạn mình lại muốn lả chả.. mưa rơi nè Minh An ơi!
DeleteĐêm nay đêm thứ bảy nhỉ!
Bông địa lan dưới ánh flash trông nhỏ nhắn như bông Lựu.
ReplyDeleteChúc bạn thượng lộ bình an!
Đã đến nơi, đã qua 2 đêm ở xứ người rồi anh VP ơi!
Deleteô hay, chị thì cứ bảo " vô vị" nhưng em chả đồng ý . Thích nhất là hai tấm hình cuối cùng nhưng còn đang phân vân ... không biết hoa nào tươi hơn ?
ReplyDeleteHai tấm hình hoa Giấy đó chỉ là một thôi Th Khanh ạ! chị chụp gần và xa tí thôi.. do đó đều tươi cả đó em hihi :)
DeleteCòn tấm cuối cùng là hình bà già trong một buổi chiều đó em!
Có những ngày như thế...Hug Hug Hug
ReplyDeleteNghẹt thở nha Thu Thủy ơi!
DeleteBeautiful pics & text!!!
ReplyDeleteCám ơn đoạn đường dài đã đưa bạn đến nơi này!
DeleteNhững niềm vui từng ngày cộng lại sẽ có niềm vui luân hồi cho kiếp sau... hihihi
ReplyDeleteKiếp sau nào biết ra sao
DeleteThì thôi cứ thế ước ao từng ngày..
Đọc câu này của GM "Bao năm cứ mãi đi về như thế, nơi nào cũng như là nửa quán trọ của cuộc đời.." cứ ngỡ là GM sẽ nghe "Một cõi đi về" của TCS chứ? Tiếc là câu 8 trong reply của GM cho anh Bu cần phải vần với ra sao, nếu không thì dùng chữ ta vui thay chữ ước ao GM há!
ReplyDeleteVậy anh HN đoán bản nhạc này đi.
DeleteChỉ biết nói rằng: tình cảm của chị dành cho ngôi nhà mình rất lớn_đó cũng là lí do entry giàu cảm xúc!
ReplyDeleteAi cũng có một cái ổ, cái nhà chính là cái ổ, cái tổ ấm của đời người, ai quay lưng lại với ngôi nhà mình thì người đó sẽ cô đơn lắm đó Báo à.
Delete